Tiêu Đỉnh là một nhân vật mới xuất hiện trên văn đàn Trung Quốc, ban đầu anh viết Tru Tiên là viết đặt hàng cho một game online, nhưng đây là “bút thần”, một hiện tượng đặc biệt của nghề viết. Tức người viết thì bình thường, nhưng lúc viết văn như có ai nhập nên “hay bất thường”, chính họ đọc lại cũng sững sờ không nghĩ là mình viết ra. Ở VN cũng có hiện tượng này đó là Tony, đã mấy lần đọc xong 2 tác phẩm của mình rồi hỏi mấy đứa con dượng “tác giả là ai viết mà hay quá vậy? Dượng muốn tò mò coi mặt”. Cái tụi nhỏ lấy cái gương tới cho coi, nói mặt ổng nè, cũng bình thường chứ có đẹp đẽ chi mô mà tự ca ngợi miết. Đi khám bác sĩ thì họ nói Tony bị Alzheimer, chứng mất trí nhớ do già, chứ hem phải bút thần bút thèo gì.
Quay lại truyện Tru Tiên, đây là tác phẩm khá ly kỳ hấp dẫn, có rất nhiều câu triết lý hay và sâu. Những tập cuối, Tiêu Đỉnh bị công ty buộc phải kết thúc số phận các nhân vật sớm để ra game, nên người đọc cảm thấy khá hụt hẫng và gượng ép. Nhưng chỉ cần có thế, với những tập đầu tiên, Tru Tiên xứng đáng là 1 trong những tác phẩm văn học hay nhất của TQ từ cổ chí kim.
Với văn học Trung Quốc, ngoài Tam Quốc, Thủy Hử, Hán Sở Tranh Hùng, Đông Chu Liệt Quốc, Hồng Lâu Mộng… bị papa bắt đọc hồi bé, đọc cho biết, Tony không thích ai trong các nhân vật ở đó, kể cả Khổng Minh. Tony không thích các tư tưởng nhỏ hẹp, chung quy chỉ vòng vèo những mối quan hệ tham-sân-si và mưu kế của trí khôn Trung Hoa cổ đại, khá xa lạ với tư tưởng phóng khoáng phương Tây mà Tony tiếp nhận sau này. Một ví dụ như Lưu Bị, một người được trí thức nho học hàng ngàn năm nay xem là “tài đức vẹn toàn”, nhưng thật ra, theo quan điểm của văn minh hiện đại, Lưu Bị chỉ là người đạo đức giả để mưu cầu lợi ích riêng mình. Ông hay khóc để lấy nước mắt làm vũ khí tình cảm với nhân viên. Rồi đỉnh điểm là hành động “ném con giữ tướng” rất thô bỉ (khi Triệu Vân phá vây cứu con trai ông là A Đẩu, khi gặp lại, Lưu Bị ném A Đẩu xuống đất và nói “vì mày mà ta suýt mất 1 đại tướng” khiến Triệu Vân cảm động không nên lời, thề sẽ lấy mạng sống bảo vệ Lưu Bị). Với giới trẻ Trung Quốc có tư tưởng tiến bộ bây giờ, Lưu Bị không được xem là người văn minh.
Với văn học Trung Quốc hiện đại, Tony chỉ đọc qua 1 ít và cảm thấy không thích, cũng lý do như trên. Chỉ có Tây Du Ký và Tru Tiên là 2 tác phẩm văn học Trung Quốc được Tony mua về, bọc bìa cẩn thận, đọc đi đọc lại cả trăm lần không chán. Vì nó kích thích sự tưởng tượng phóng khoáng tầm vũ trụ, kể chuyện thần tiên nên đêm ngủ mơ thấy bay lượn trên không trung rất thú vị. Các bạn muốn làm nghề quy hoạch, kiến trúc, doanh nhân, trí thức….càng phải đọc Tru Tiên để tư duy phóng khoáng. Các bạn nên mua bản giấy, vì nó được biên tập tốt cho tư duy hơn là bản online (Cà phê cùng Tony và Trên Đường Băng, bản giấy cũng khác bản trên mạng, các bạn nên mua bản giấy nếu thuộc “cộng đồng văn hóa đọc”). Đầu tư cho sách thì đừng có tính toán, đầu óc hẹp hòi khó làm nên nghiệp lớn.
Truyện Tru Tiên xoay quanh cuộc đời của Trương Tiểu Phàm, một cậu bé tư chất ngờ nghệch, chậm chạp. Số phận trêu ngươi, họ Trương vào vòng xoáy của chính, của tà. Rồi mới nhận ra là trong chính vẫn có tà, trong tà vẫn có chính. Chính hay tà là do nhận thức của con người mà thôi. Anh không theo phe nào, trung dung, tự lập vì nhận ra bản chất của cuộc sống. Anh theo tôn giáo của riêng mình. Đó là nhận thức cái gì sai, cái gì đúng. Anh trở thành vĩ đại và số 1.
Trương Tiểu Phàm chỉ bị che lấp lý trí trước tình yêu. Con tim có lý lẽ riêng không ai hiểu, và với anh, tình yêu là tôn giáo duy nhất. Đọc Tru Tiên, chúng ta mới thấy được một người đàn ông cần gian nan như thế nào để có thể trưởng thành. Ở Trung Quốc, nhiều bạn trẻ tuyên bố trên mạng xã hội”nhà tôi quá giàu có, quá đủ đầy, lại chỉ có mình tôi. Tôi không thấy đời có gì vui. Rồi đến khi đọc được Tru Tiên”. Đọc để biết trong những người quen, mình cần vài người yêu. Trong vài người yêu, chỉ cần 1 người hiểu. Bất chấp giới tính, tuổi tác, màu da, chủng tộc, ý thức hệ. Có người hiểu mình và mình hiểu họ, đã là quá đủ để sống 1 cuộc đời ý nghĩa.
Tru Tiên không phải là truyện kiếm hiệp, truyện thần tiên…mà thật ra là truyện tình yêu và truyện trưởng thành. Người đọc tinh tế lắm mới nhận ra vậy.